Một thực tại mà người tin hữu lẫn người vô tín đều thấy mình khó vượt qua được,
đó là chấp nhận mất mình, mà ngôn ngữ ngày nay gọi là sợ vong thân.
Nhưng đi đến kỳ cùng thì cái chúng ta lo lại không có gốc,
vì ngay từ khi con người chấp nhận để cho tội lỗi chi phối thì con người đã là vong thân rồi.
Nên rất có thể sự vong thân mà chúng ta đang sợ lại là một cơ hội để chúng ta tìm lại chính mình. Ðiều này đã khiến bao tâm hồn phiêu lưu tìm kiếm và sách vở và báo chí vẫn thường nói đến.
Lời mời gọi hãy "từ bỏ chính mình" của Ðức Ki-tô đã được Vị Cha Chung của chúng ta hiểu như thế. Người muốn chúng ta đón nhận sứ điệp của Chúa như một lối sống mới tràn đầy ân sủng và quyền năng, mà chỉ có Chúa là Ðấng duy nhất ban cho chúng ta.
Chính vì sống với cung cách mới này, mà lòng trắc ẩn của người Ki-tô hữu không dừng lại ở chỗ người thân cận, mà mở ra với bất cứ một ai trên đường họ gặp.
Xin Chúa Giê-su cùng đưa chúng ta đi vào cuộc Vượt Qua với Ngài.
hãy nhẬn mỘt kiỂu sỐng mỚi tràn đẦy cỦa Chúa
"Phải từ bỏ chính mình". Từ bỏ chính mình có nghĩa là từ bỏ dự án mình, thường là hạn hẹp và nhỏ mọn, để tiếp nhận dự án của Chúa: như con đường cải tạo, cần cho cuộc sống Ki-tô hữu, đưa thánh Tông đồ Phao-lô đến chỗ khẳng định: "Tôi sống, nhưng không phải là tôi, mà là Ðức Ki-tô sống trong tôi" ( Gl 2, 20 ).
Chúa Giê-su không đòi hỏi từ bỏ đời sống, nhưng chấp nhận một sự sống kiểu mới và một sự sống viên mãn mà chỉ một mình Người có thể ban cho.
Một khuynh hướng thuộc con người ăn sâu trong hữu thể của mình, đó là khuynh hướng "nghĩ về mình", đặt con người mình ở trung tâm các lợi ích và xem mình như là thước đo tất cả. Ngược lại, người đi theo Chúa Ki-tô thì phủ nhận sự thu hồi mình lại và không xét đoán sự vật tùy theo điều mà họ có thể rút ra từ đó. Người ấy xem xét sự sống theo nghĩa hồng ân và nhưng-không, và không theo nghĩa chinh phục hay chiếm hữu.
Thật vậy, sự sống thật được diễn tả trong sự hiến mình, hoa quả ân sủng của Chúa Ki-tô: một cuộc sống tự do, hiệp thông với Chúa và với anh em ( x. Gaudium et Spes, n. 24 ).
Nếu sống theo Chúa trở thành một giá trị cao cả, thì bấy giờ những giá trị khác nhận lãnh, từ giá trị đó, chỗ đứng đúng và tầm quan trọng của mình. Người nào đạt tất cả trên của cải trần gian thì sẽ mất hết, tuy bề ngoài họ thành công: sự chết sẽ đến bắt họ giữa tất cả những gì họ tích lũy, nhưng với một sự sống bị hỏng ( x. Lc 12, 13 21 ).
Sự chọn lựa, như vậy, phải ở giữa cái là và cái có, giữa một sự sống đầy tràn và một sự sống rỗng không, giữa sự thật và sự giả dối.
ÐGH GIO-AN PHAO-LÔ II,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét